Thứ Sáu, Tháng Ba 29
Shadow

Nhà văn nổi tiếng Ireland từng nói: “Lúc còn trẻ, tôi đã từng cho rằng tiền là tất cả; giờ về già, mới nhận ra đúng thật”

Sự đủ đầy về kinh tế có thể giúp bạn sống ung dung bình thản trước những bộn bề của cuộc sống.

Xem thêm  10 lời khuyên về tiền bạc, giàu - nghèo đều phải hiểu

Nhà văn

Thời gian trước tôi có xem một đoạn video với tiêu đề “Chờ đến khi tôi 90 tuổi, nhất định phải ngầu như nội”. Đoạn video nói về cụ bà 90 tuổi với cuộc sống thời thượng, thích hát karaoke và du lịch vòng quanh thế giới.

Từ năm 2009 đến 2017, cụ Giang đã đi qua mười mấy quốc gia. Ngoài sở thích ca hát và du lịch, cụ đang tự học hỏi cách mua sắm trên mạng của chị em phụ nữ. Đối với người trẻ, cụ Giang nói: “Cụ hy vọng mọi người nhân lúc còn trẻ hãy kiếm nhiều tiền một chút, về già vui chơi nhiều một chút…”

Oscar Wilde (nhà văn nổi tiếng của Ireland) từng nói: “Lúc còn trẻ, tôi đã từng cho rằng tiền là tất cả, giờ về già, mới nhận ra đúng thật là vậy.”

Mọi người thường đặt câu hỏi: “Người trẻ có nên quá coi trọng tiền bạc hay không?”. Câu trả lời của tôi là: “Còn tùy thuộc vào các giai đoạn phát triển trong cuộc đời của bạn nữa!”

Thông thường có hai nguyên nhân để một người không quá quan trọng yếu tố tiền bạc khi lựa chọn công việc, hoặc là họ có ưu thế về gia cảnh, hoặc là sau nhiều năm làm việc, họ đã trải qua giai đoạn phải đấu tranh để sinh tồn. Đối với họ, quá trọng tiền bạc lại thành ra thô tục tầm thường. Một người không phải sầu não cho việc sinh tồn, hầu hết đều đã đạt đến cảnh giới tự do làm mọi chuyện theo ý thích của mình.

Vì vậy, nếu như bạn thuộc vào nhóm này thì có thể bỏ qua bài viết.

Còn đối với hầu hết những người bình thường mà nói, có quá nhiều thời điểm bắt buộc họ phải dùng tiền để bảo vệ sự tôn nghiêm của mình. Vậy nên, lúc còn trẻ, vẫn là nên kiếm nhiều tiền một chút. Khi tuổi tác ngày càng cao, bạn sẽ càng thấm thía câu nói này.

Nhà văn

  1. Kiếm tiền – “tiên khí” giúp hôn nhân thêm tròn vẹn

Năm 23 tuổi, lần đầu tiên tôi đến nhà bạn trai để thăm hỏi bố mẹ anh. Khi đó anh là giám đốc của một công ty chứng khoán có tiếng, lớn hơn tôi 6 tuổi.

Tôi đã mất cả tháng lương để mua bốn món quà khác nhau (đây là truyền thống của quê tôi khi lần đầu đến thăm hỏi). Mặc dù đã sớm biết gia cảnh của anh không tồi, nhưng mà, khi đặt chân vào ngôi nhà xa hoa này, ngồi trước một bàn ăn thịnh soạn, tôi vẫn cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Lúc ăn cơm, mẹ của bạn trai vừa gắp đồ ăn cho tôi vừa cười híp mắt chuyện trò. Bà nói rằng gia đình đã chuẩn bị một ngôi nhà, rộng hơn 130 mét vuông, nếu như chúng tôi có thể sớm kết hôn thì sẽ chuẩn bị sửa sang.

Sau đó, bà lại chuyển sang hỏi tôi: “Cô chú đã chuẩn bị nhà xong xuôi cả rồi, cháu về nhà bàn bạc lại với bố mẹ chuyện sửa sang nhé.” Cũng có nghĩa là, bên nam sẽ lo nhà ở, còn bên tôi lo chuyện tu sửa.

Tôi không biết nên trả lời thế nào mới đúng, chỉ đành lặng lẽ lùa cơm trong bát, trong đầu toàn là hình ảnh bố mẹ mình đang sống trong ngôi nhà nhỏ ở dưới quê.

Vì để nuôi ba chị em chúng tôi ăn học, gia đình vẫn chưa trả dứt nợ, đừng nói là chuyện sửa sang, e rằng đồ cưới đẹp đẽ cũng không có. Sự im lặng của tôi khiến bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo. Tôi vội vã ăn xong bát cơm, sau đó viện một cái cớ ra về.

Một tháng sau, tôi hẹn bạn trai dùng bữa, lần đó tôi bảo để tôi thanh toán, sau đó thì bình tĩnh nói lời chia tay với anh. Anh tiễn tôi đến trước cửa tàu điện ngầm, tôi cắn răng, kìm nén nước mắt đang chực trào, không hề quay đầu lại mà chen chúc vào đám đông trên xe.

Không phải tôi không đau lòng, mà là tôi biết, tôi có thể dùng tình cảm để yêu đương, nhưng lại cần dùng việc kiếm tiền để sống qua ngày, kiếm tiền, là “tiên khí” của hôn nhân. Người có thể gả cho hoàng tử là công chúa, còn tôi lúc này, chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường đang bôn ba kiếm sống.

Nhà văn

  1. Kiếm tiền – có thể cho bố mẹ một chỗ dựa vững chắc

Năm 25 tuổi, tôi làm đến chức trưởng phòng. Tiền lương đã tăng lên không ít, ngày thường sống tiết kiệm và đi làm thêm nên cũng tích lũy được một khoản.

Nhớ đến người mẹ đang sống trong ngôi nhà mái bằng vừa âm u lại ẩm ướt, tôi quyết định đi mua nhà.

Tôi đã đến nhiều nơi, tham quan nhiều mẫu, nhưng năm đó giá nhà đất rất cao, tôi mua nhà trả góp, phải trả trước 30%, lại cộng thêm tiền thuế, chi phí tu sửa… Nhìn số tiền ít ỏi trong tay mình, cho dù có làm thế nào cũng không đủ, tôi chỉ biết trầm mặc.

Sau chuyến đi thứ mười ba, tôi cuối cùng đã tìm được một ngôi nhà giá rẻ. Khoản phải trả trước khi mua chỉ 20%, bởi vì gặp một vài vấn đề không làm được giấy tờ nhà đất nên mới rẻ như thế.

Trả tiền đặt cọc xong một tuần sau phải trả thêm 20%, nhưng tôi vẫn không đủ tiền, tôi đành cắn răng chạy đi vay mượn mới có thể nộp đủ.

Ngày ký hợp đồng, tôi gọi điện cho mẹ, nói với bà: “Sau này mẹ đừng sống dưới quê nữa, lên thành phố ở với con!”

Hôm chuyển nhà, mẹ tôi thuê một chiếc xe vận chuyển đồ đạc. Khi xe đỗ trước cửa nhà, mẹ tôi đốt pháo ăn mừng, không khí vui vẻ còn hơn cả năm mới. Có tiền thật tốt, có tiền, sẽ có thể cho bố mẹ một chỗ dựa vững chắc.

Nhà văn

  1. Kiếm tiền – cách để thoát khỏi những bộn bề của cuộc sống và những phút xốc nổi

Năm 27 tuổi, tôi chuyển sang làm cho một tập đoàn xây dựng, lương tháng vô cùng lý tưởng, nhưng mức độ bận rộn và áp lực cũng theo đó mà tăng lên. Ban ngày, tôi đeo một chiếc mặt nạ, hoặc thân thiện hòa nhã, hoặc nghiêm khắc quyết đoán, ban đêm, tôi liên tục gặp ác mộng. Tôi không tài nào phát tiết những cơn bực tức của mình trong lúc làm việc, nên đêm đến thường nằm mơ bản thân đang oán giận người khác, thường khiến bản thân tỉnh giấc giữa lúc đấm đá cãi vã trong mơ.

Mỗi sáng thức dậy, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, tỉnh táo trở lại, tôi cắn răng tự nói với chính mình: “Tiền lương mới quan trọng.”

Tôi tranh thủ từng giây từng phút, nỗ lực để trưởng thành, tích lũy của cải. Tôi dùng số tiền mình kiếm được để mua một chiếc xe, sau đó thì cảm thấy được xoa dịu không ít. Đó là chiếc xe với sắc đỏ nổi bật. Ngày đi nhận xe, tôi lạnh nhạt liếc nhìn chìa khóa xe, mắng mình một câu: “Mày rõ tầm thường!”

Vào năm 29 tuổi, cuối cùng đã tích góp đủ một khoản tiền, tôi từ chức để khởi nghiệp. Mặc dù chỉ kinh doanh bình thường, nhưng cuộc đời lúc đó đáng sống và vô cùng tự do.

Mùa xuân năm tôi 30 tuổi là thời điểm tôi đang ở Úc, tôi đứng hồi lâu trước bãi cỏ của đại học Sydney dưới ánh nắng ấm áp của Nam bán cầu. Kiếm tiền, giúp tôi thoát khỏi những chuyện vụn vặt bộn bề của cuộc sống, thoát khỏi những phút xốc nổi và bốc đồng.

Nhà văn

  1. Kiếm tiền – điều kiện trước tiên để được tự do

Mới chớp mắt mà tuổi 34 đã đến, tôi đã thuộc vào nhóm tuổi “nguy cơ” mà các bài viết thường hay nhắc đến.

Tôi ra sức kiếm tiền, cuộc sống không tồi, công ty cũng đã phát triển đúng hướng. Nhưng vào lúc này, điều mà tôi khao khát hơn cả đó là một cuộc sống hoàn toàn tự do tự tại. Mùa thu vừa sang là tôi sắp xếp hành lý ngay, đi đến Bắc Âu.

Kể từ đó tôi đã đi du lịch ở các nước Bắc Âu và các nước Baltic: Na Uy, Thụy Điển, Phần Lan, Đan Mạch, Estonia, Latvia và Litva đều có dấu chân của tôi.

Một năm sau, tôi quyết định quay về nước để định cư. Nhìn thấy hết mọi mặt của cuộc sống, mới biết bản thân cần nhất là một cuộc sống như thế nào.

Muốn sống tùy hứng thì cần dựa vào vốn liếng, mọi người đều khao khát được thăm thú đây đó, gia đình dư giả, trong lòng không âu lo. Tiền bạc đủ đầy là tấm vé đảm bảo cho sự tự do tự tại đó, nếu vừa nhắc đến tự do là bạn lại cảm thấy xa tầm với, vậy thì, bạn đã thua ngay từ khi vừa mở miệng rồi.

  1. Kiếm tiền – dũng khí để được sống ung dung

Thế là hai năm lại trôi qua, tôi đã 36 tuổi. Ở tuổi này, tôi càng tự do hơn. Tôi không thích quản chuyện người khác, cũng không thích người khác quản mình, vậy nên tôi mở một văn phòng, dùng phương thức đi làm nhưng vẫn tự do để quản lý tốt bản thân là được.

Một người bạn làm thiết kế thường hay ca thán với tôi rằng khách hàng quá khó tính, về việc này, tôi hoàn toàn vô cảm.

Tôi rất kén chọn khi nhận đơn hàng, không phải của khách hàng nào tôi đều nhận. Với những người tôi cảm thấy không ăn ý, có khả năng xảy ra bất hòa, thường thì tôi sẽ từ chối.

Tôi chỉ phục vụ cho những người tin tưởng và yêu thích mình, đó là điều kiện trước tiên để chúng tôi có thể hợp tác cùng nhau. Không có tiền đề này, cả hai hợp tác trong bất hòa, vậy còn có thể làm gì tiếp theo nữa?

Nhà văn

Tôi nói với bạn mình rằng: “Kiếm tiền là để bản thân được vui, không phải chuốc bực vào người.”

Cô ấy trợn mắt với tôi: “Mỗi lần cậu nói câu này với vẻ đắc ý, tớ thật sự muốn xử cậu!”

Tôi có dũng khí nói ra những lời như vậy là bởi vì lúc còn trẻ tôi đã nỗ lực kiếm tiền nên sau 35 tuổi mới không phải cúi đầu trước đồng tiền.

Hồi tưởng lại chặng đường mà mình đã đi qua: Xuất thân từ nông thôn, trưởng thành ở thành thị, sống những ngày tháng với đồng lương ít ỏi, chiến đấu với lũ gián trong căn phòng tồi tàn, bị mẹ của bạn trai nhà giàu xem thường, xích mích với đồng nghiệp bụng đầy ác ý…

Tôi đã trải qua cay đắng của cuộc đời, vì vậy rất thấm thía sự quan trọng của việc kiếm tiền. Cụ Giang ở đầu bài viết hy vọng mọi người khi còn trẻ nên ra sức kiếm tiền, sau này về già ra ngoài vui chơi nhiều một chút, nhưng ý nghĩa của kiếm tiền không chỉ nằm ở việc đó.

Sự đủ đầy về kinh tế, có thể giúp bạn sống ung dung bình thản trước những bộn bề của cuộc sống. Vậy nên, nhất định đừng giả vờ thanh cao khi còn trẻ, tỏ ra không yêu đồng tiền. Vì cuộc đời rất quý giá, hãy kiếm tiền khi còn có thể.

Xem thêm  Muốn thành công, tiền bạc rủng rỉnh đầy túi, đàn ông phải học cách nói không với 10 điều sau

Tu An, Theo Trí Thức Trẻ, Cafebiz

Link